Anh và cô quen nhau lúc hai người còn là sinh viên lớ ngớ trước cổng trường đại học

(Ngày đăng: 27/05/2017 - Lượt xem: 8271)

Cô không hiểu vì sao mình yêu anh, người mà đến cả câu tỏ tình cũng ấp úng không nói thành lời được, nhưng chắc có lẽ cô cảm nhận được sự thật thà, cần mẫn trong con người anh nên chẳng cần câu tỏ tình cũng gật đầu đồng ý để yêu nhau.

Bốn năm đại học xong, anh và cô ra trường, cô may mắn được nhận vào một công ty nước ngoài, công việc ổn định và có nhiều cơ hội thăng tiến. Anh kém may hơn, vào làm cho một công ty nhỏ, chỉ mới được hơn một năm thì công ty phá sản, anh thất nghiệp, lại lê la café, cầm tờ báo để tìm cho bản thân cơ hội mới.
 
Cô vẫn ở bên cạnh, an ủi động viên anh ráng qua giai đoạn khó khăn này, nhưng anh thì có ý tránh mặt cô bởi cái nhuệ khí đàn ông hư ảo lúc đứng trước cô, có vẻ lu mờ và lung lay.
Ba năm sau nữa, cô vẫn còn làm ở công ty, giờ đã lên được chức phó phòng. Nhiều lần ngồi bên cạnh, cô nhìn anh rồi nghĩ đã đến lúc mình còn một gia đình để vỗ về bình yên. Nhưng anh lắc đầu xin lỗi, anh muốn mình thành công hơn, xứng đáng với cô hơn mới nghĩ đến chuyện đám cưới. Cô mỉm cười, không nhắc đến nữa.

Ba năm sau, ngót nghét hai người đã bên nhau hơn mười năm, cô giờ là trưởng phòng công ty, lịch làm việc nhiều và dày hơn xưa, trong những chuyến đi về, cô nghe lời mẹ nhắc, cưới đi, gần ba mươi rồi còn gì… Cô chỉ mỉm cười, rồi hẹn ăn tối cùng anh. Lúc này, anh đang cùng bạn bè hùn hạp làm ăn một thương vụ mới.
Trong buổi ăn, cô cũng tính lần nữa nói về chuyện hôn nhân, nhưng chưa kịp đã nghe anh tâm sự chuyện làm ăn thất bại, mất trắng vốn liếng bấy lâu. Cô hít một hơi dài, mỉm cười rồi lại làm người an ủi anh như bao lần. Trước khi rời khỏi bữa ăn, anh nói ba chữ, “Anh xin lỗi…”
Đêm đó cô không ngủ, suy nghĩ rất lâu, để rồi sáng hôm sau, nhắn tin cho anh.
Họ chia tay, nhẹ nhàng hơn cô tưởng, anh không giữ cô lại, vì yêu. Anh biết, mười một năm thanh xuân của cô đã chết trong tay anh, mà đời con gái, thanh xuân chỉ có một lần duy nhất.
Nửa năm sau, cô hẹn anh ra quán ăn cũ, gởi anh cái thiệp mời đám cưới. Anh hỏi, em đã nghĩ kỹ chưa, cô cười, vẫn cái nụ cười như bao nhiêu năm nay vẫn cười, em nghĩ tuổi xuân mình gần hết, nên thấy tin tưởng là sẽ đến với nhau thôi anh.

Ngày đám cưới cô, anh đến dự, ngồi lặng lẽ bên dưới, cô đứng bên trên, cũng đang mỉm cười, nụ cười lạ lẫm mà mười một năm qua bên nhau, anh chưa từng thấy cô cười lần nào. Sáng nay, công ty anh hùn hạp cùng bạn vừa trúng một thương vụ mới, rất thành công, nhưng trong lòng anh vẫn trống rỗng.
Tiệc tàn, anh tạm biệt cô về, trước khi chia tay, cô chạy theo anh, mượn điện thoại, hí hoáy viết gì trong đó rồi trả lại anh, nói nhẹ nhàng, thật ra đời con gái, chỉ cần những thứ đơn giản như vầy thôi anh. Anh nhìn vào đó, thấy một đường link, (http://phongthuyvadoisong.com/) rồi cô quay trở lại bên chồng vừa cưới.
Anh đứng lặng người, nhìn vào những thứ xuất hiện trên điện thoại, tự dưng nước mắt lặng lẽ rơi.
Anh sai rồi… mười một năm qua, anh chưa từng yêu cô, chưa từng hiểu cô… anh sai rồi…
Tin tức mới nhất
Tin cùng loại
     
 
Quý khách nhận được sản phẩm nhưng không vừa ý - Không hài lòng về sản phẩm và chất lượng phục vụ. Gọi ngay 0914.666.284
 
Nội Dung Đã Được Đăng Ký Giữ Bản Quyền DMCA ®​

Showroom: 35A Huỳnh Văn Bánh - Phường 17 - Quận Phú Nhuận - TP.HCM
Điện thoại: 028.66.535.888/0914.666.284 - Mrs.Trang - email: phongthuyvadoisong@gmail.com
 
Phiên bản Mobile